Số bài gởi : 571Điểm : 1317Thanked : 42Ngày tham gia : 18/04/2011Đến từ : Ngày hôm qua
Số bài gởi : 571Điểm : 1317Thanked : 42Ngày tham gia : 18/04/2011Đến từ : Ngày hôm qua
Thành Viên- mr.Huy-
Hiện đang:
Số bài gởi : 571
Điểm : 1317
Thanked : 42
Ngày tham gia : 18/04/2011
Đến từ : Ngày hôm qua
Tiêu đề: "Cây - lá và gió" P2 - Suy nghĩ của "cây"
Từ lúc chiếc lá bị gió cuốn đi xa, cây chỉ biết nhìn theo như chết lặng hàng giờ liền, sự ra đi của lá làm cây nhớ đến mây, cây nhớ về ngày tháng đơn phương mây, cây nhớ lại những lần tình cờ bắt gặp nàng mây đang dạo chơi, nàng mây khoác mình dưới bộ dạng làn khói trắng lướt trôi bềnh bồng trông thật thơ mộng, cây trầm ngâm ngắm nhìn con người lạ lùng trước mặt. Trong khoảnh khắc, vô tình bốn mắt chạm nhau, cây bị hút hồn bởi cặp mắt đen tuyền với tia nhìn vui vẻ pha chút lém lỉnh, nhìn thấy cây mây khẽ mỉn cười duyên dáng rồi tiếp tục trôi đi, cây mải nhìn theo bóng mây trôi rồi từ từ tan biến dần vào buổi sáng sớm lúc bình minh, hình dáng mây đã làm ai đó phút chốc trở thành kẻ ngẩn ngơ. Chưa bao giờ cây bị ấn tượng bởi kẻ xa lạ, nhưng nàng mây kia như một điều gì đó bất ngờ, bỗng đọng lại giữa tâm trí cây cứ mãi day dứt không thôi.
Mây không như lá, mây sinh ra vốn đã không thuộc về cây, còn lá sinh ra từ cây nhưng lại chưa bao giờ thuộc về cây, bởi vì cây thì có rất nhiều lá nên lá đối với cây chẳng là gì cả, lá chỉ là một chiếc lá bình thường như bao chiếc lá khác, lá chỉ là một chiếc lá, thế thôi. Vì vậy mà mỗi khi nghe thấy tiếng của lá gọi, cây giả bộ là đang rất bận vì phải làm một cái gì đó để lá không biết cây đang nghe thấy. Những việc làm của cây, cách cư xử nhẫn tâm của cây đã làm trái tim lá tan nát. Dù vậy lá vẫn đem lòng yêu cây, ở lại với cây cho đến khi sức cùng lực kiệt, và rồi để cơn gió kia đã mang chiếc lá đi thật xa, còn mây thì chưa bao giờ thích cây, nên mây mặc nhiên bay lên cao trên bầu trời xanh thẳm bỏ lại cây một mình. Sự đời thật trớ trêu thay, Cây đã âm thầm đem lòng yêu đơn phương mây, cây nhớ mong mây, từng đêm thầm gọi tên mây như lá đã một thời vì yêu cây đến mù quáng mà phải âm thầm sống trong đau khổ.
Sự việc diễn ra thật quá bất ngờ đối với cây, những gì nhìn thấy cây còn không tin vào chính mắt mình, cây như muốn hét lên thật to, cây trách than gió cách vô cớ “Tại gió,tại gió tất cả…” Cây muốn làm mọi việc để có thể ngăn cơn gió kia lại, muốn làm gì đó để tất cả có thể quay trở lại như lúc ban đầu, nhưng sao cây cảm mình thấy quá bất lực trước gió. Cây nghe tim mình nhói lên từng cơn đau tê tái. Bất chợt cây phá lên cười ngạo nghễ, một cái cười đau đớn đầy bất mãn vì không bằng lòng, không cam chịu cho số phận mình, bỗng chốc có những giọt nước nào đó bắt đầu lan ra từ hai khóe mi lăn thành hàng dài trên hai gò má và rơi xuống đất. Cây vốn dĩ được mệnh danh là kẻ đào hoa đa tình, đã không biết bao nhiêu chiếc lá phải vì cây mà dở khóc dở cười, cây vẫn mật ngọt ngay cả lúc cây không vui, vậy mà bây giờ vì ai mà cây đã trở nên lạnh lùng vô cảm với lá như vậy!? Vì ai mà lần đầu tiên cây phải rơi lệ??
Cây đã bắt đầu phải thừa nhận rằng, tự trong lòng cảm thấy thiếu mất một thứ gì đó rất quan trọng, cái gì đó đặc biệt khó mà tả nổi, và cây đã bắt đầu lo sợ, một nỗi sợ tiềm tàng sâu kín khi phải nhìn những chiếc lá khác đang dần ngả sang màu vàng và sợ phải gặp lại cơn gió kia...
Gửi cho bạn bè giùm mình nha, yên tâm không có virus đâu')" onmouseout="hidetip()" color="blue">
"Cây - lá và gió" P2 - Suy nghĩ của "cây"
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Bài viết mới cùng chuyên mục
Bài viết liên quan
*Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.** Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn.** Tránh spam nhảm không liên quan đến chủ đề.*Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.