Số bài gởi : 962Điểm : 2375Thanked : 58Sinh nhật : 10/10/1990Ngày tham gia : 07/04/2011Tuổi : 33Đến từ : HeavenHumor : Đăng nhập để thấy link download trong bài viết! Chuyển PDF sang Word: các bạn để lại mail bên dưới bài viết
Số bài gởi : 962Điểm : 2375Thanked : 58Sinh nhật : 10/10/1990Ngày tham gia : 07/04/2011Tuổi : 33Đến từ : HeavenHumor : Đăng nhập để thấy link download trong bài viết! Chuyển PDF sang Word: các bạn để lại mail bên dưới bài viết
Thành Viên- Thi€n§u-
Hiện đang:
Số bài gởi : 962
Điểm : 2375
Thanked : 58
Sinh nhật : 10/10/1990
Ngày tham gia : 07/04/2011
Tuổi : 33
Đến từ : Heaven
Humor : Đăng nhập để thấy link download trong bài viết! Chuyển PDF sang Word: các bạn để lại mail bên dưới bài viết
Tiêu đề: Em giống 1 người
Em giống 1 người
Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh ngỡ ngàng: “Em giống một người…”. Em cười trêu: “Em giống người anh đang thiếu nợ có phải không?
Một khoảng đùa tưởng rằng sẽ quên, nhưng lần gặp gỡ tình cờ ấy như định mệnh, và tình yêu cứ thế nhẹ nhàng gieo qua tháng năm, lớn dần trong em…Mình như chẳng thể nào xa nhau được nữa…
Những câu đùa ấy mãi mãi vẫn là một vết nhơ khắc sâu trong tim anh, em hiện hữu bên cạnh anh vì em giống một người. Em có khuôn mặt, giọng nói, nụ cười và cả sự lãng mạn của người ấy, anh bảo vậy…
Anh kể cho em nghe về người ấy, về khoảng thời gian hạnh phúc lung linh của hai người nằm trong đêm hoa mộng. Anh gần như suy sụp khi người ấy ra đi, anh đã một mình rong ruổi đi tìm người ấy, anh một mình lang thang đi qua trại hoa vàng, nơi in khắc bao kỷ niệm mà anh nói rằng suốt đời anh không thể nào quên.
Em khi ấy ngồi bên anh mà nước mắt lặng lẽ rơi, rồi đêm về âm thầm khóc một mình...Anh không bao giờ biết.
Em vẫn bên anh và lăng lẽ đợi chờ, chấp nhận làm hình ảnh thay thế để anh lấp đầy khoảng trống. Vì…Em yêu anh! Vì em luôn hy vọng đến một lúc nào đó, anh có thể quên người ấy, và trả em về vị trí của chính em trong trái tim của anh.
Là em... Thích màu trời xanh chứ không phải màu hoa bò cạp vàng.
Là em... Thích hát trong mưa chứ không phải nghiêng mình rung theo chiều gió.
Là em... Ở bên anh từng ngày chứ không phải một hình bóng vời xa.
Là em đây! Hãy gọi tên em chứ đừng lầm lẫn với tên người ấy...
* *
*
Em đã đợi rất lâu, đợi anh nhạt phai niềm đau. Em cứ ngỡ mình thực sự đã chạm đến hạnh phúc khi anh vì em mà thay màu áo, vì em mà thay tiếng thở dài bằng nụ cười lạc quan. Em nhớ những ngày cùng anh rong ruổi qua những con đường đất lạ, cảm nhận sự bình yên khi ngả đầu lên vai và nghe anh khe khẽ hát. Em cứ tin đó là những giai điệu hạnh phúc và yêu thương anh dành cho riêng em...
Nhưng hạnh phúc của em sao cứ mãi chòng chành rồi lại giống như pha lê vỡ... Em ngơ ngác khi nghe anh nói với một người bạn rằng, tình yêu của anh là là một sự ân hận và đau khổ suốt đời. Đi bên cạnh em, anh cứ ngỡ như đang cùng với người ấy, một sự khỏa lấp cảm xúc giả dối mà anh cố kiếm tìm như là ảo vọng...
Em ngơ ngác, nghẹn ngào... Cuối cùng thì em thực sự hiểu rằng, mình không có ý nghĩa gì với anh. Sự chờ đợi âm thầm của em cũng chỉ là tự em cố gieo niềm tin rồi tự làm tổn thương chính mình. Em, mãi mãi không thể là người ấy! Nếu có một ngày nào đó em ra đi, anh có một mình vượt đường trường tìm em như tìm người ấy không? Nếu có một ngày mất em mãi mãi, anh có nói với ai đó rằng, em là tình yêu khiến anh đau khổ và ân hận suốt đời không? Em đã đợi và có thể đợi anh mãi mãi, nhưng làm sao em có thể xoa dịu nỗi tê tái trong những khoảng lặng riêng mình, khi biết rằng, đi bên em, anh vẫn không thể quên người ấy???
Em giống 1 người
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Bài viết mới cùng chuyên mục
Bài viết liên quan
*Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.** Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn.** Tránh spam nhảm không liên quan đến chủ đề.*Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.