Biển & Cát
Cảm ơn biển vì biển đã làm cho cát nhận ra chính mình, cảm ơn biển vì giờ cát đã không là cát nữa, mà là những hạt thủy tinh. Nhưng muôn đời hạt thủy tinh kia vẫn giữ mãi hình ảnh mình đã từng là một hạt cát của một thời đã từng quấn quanh chân biển.
Anh luôn cho mình là cao cả, là sâu sắc, là hiểu rộng như lòng đại dương. Em thì nhỏ nhoi như những hạt cát chỉ mãi quẩn quanh bên bờ biển mà không thể nào hòa nhịp được với biển.
Biển chỉ đùa vui với cát mà thôi chứ không cần biết những suy nghĩ của cát. Lúc vui biển vỗ về bờ cát để rồi cuốn cát đi thật xa. Lúc buồn biển cũng giận dữ xô từng cơn sóng dồn dập vào bờ cát rồi cũng lại cuốn cát đi thật xa, thật xa. Cát vẫn âm thầm quấn lấy bờ đại dương, cát vẫn ngu ngốc bám lấy bờ biển ấy. Cứ xây mãi xây mãi những tòa lâu đài, những ước mơ, những mộng mị trên bờ cát, để rồi biển cứ tàn nhẫn xô từng đợt sóng từng đợt sóng làm tan hết. Cát vỡ vụn, tan nát, thổn thức.
Nhưng biển ơi, biển có biết chăng, sẽ có một ngày có những hạt cát nhỏ bé sẽ nhận ra ý nghĩa của mình, không chỉ là những hạt cát chỉ biết bám chặt vào chân biển, mặc cho biển dồn dập xô từng cơn sóng lên nó. Những hạt cát ấy sẽ không để cho biển ức hiếp, coi thường nó nữa. Nó sẽ vượt qua đại dương kia, nó sẽ vượt qua bờ biển kia, qua tất cả những thử thách những đau khổ để tôi luyện thêm cho mình. Để rồi một ngày kia cái hạt cát nhỏ nhoi ấy sẽ trở thành hạt thủy tinh trong suốt, trở thành những tòa nhà cao ngất trời và không còn sợ những cơn sóng kia nữa. Còn biển muôn đời vẫn mãi là biển thôi. Vẫn ung dung vẩn thư thả, vẫn lúc vui lúc buồn lúc giận dữ. vẫn cứ âm thầm xô lên bờ cát. Biển vẫn muôn đời là biển nếu vẫn còn những hạt cát ngu ngốc cứ âm thầm quấn quanh chân biển mặc cho biển dày xéo lên cát.
Em sẽ là những hạt cát không chịu nằm yên trước sự giận dữ của biển, em sẽ là hạt cát biết vươn xa dù có bao khó khăn gian khổ, những hạt cát sẽ luôn cố gắng trở thành những hạt thủy tinh trong suốt. Và anh vẫn là biển, vẫn giận dữ xô từng cơn sóng lên cát, vì giờ đây anh đã có những hạt cát ngu ngốc khác đang chờ đợi anh.
Chúc anh mãi là biển âm thầm giận dữ và khó hiểu, luôn có những hạt cát xung quanh biển để anh trút những cơn giận dữ. Và tất nhiên hạt cát đó sẽ vĩnh viễn không phải là em. Nhưng dù sao, cát vẫn cảm ơn biển vì những cơn sóng biển đã dồn đẩy lên cát giúp cát hiểu hơn về mọi thứ. Và cát cũng không thể phủ nhận rằng cũng đã có lúc những cơn sóng biển nhẹ nhàng vuốt ve những hạt cát. Và giờ đây trong lòng cát cũng đã từng có những phút giây hạnh phúc bên biển. Để rồi giờ đây khi cát đã xa mãi biển xa mãi xa mãi nhưng trong lòng cát vẫn còn những kỷ niệm đẹp. Cảm ơn biển vì biển đã làm cho cát nhận ra chính mình, cảm ơn biển vì giờ cát đã không là cát nữa, mà là những hạt thủy tinh. Nhưng muôn đời hạt thủy tinh kia vẫn giữ mãi hình ảnh mình đã từng là một hạt cát của một thời đã từng quấn quanh chân biển